top of page
  • Black Facebook Icon
  • Spotify
  • Black YouTube Icon

Bà Ngoại

  • Ảnh của tác giả: Bui Luna
    Bui Luna
  • 6 thg 12, 2023
  • 6 phút đọc

Gần 8 giờ sáng, mình thức dậy cho con trai bú buổi sáng như thường lệ. Nhưng hôm nay có gì đó là lạ, mình cảm thấy một cảm giác khó diễn tả trong lồng ngực. Dù con đang bú dở, nhưng mình quyết định dừng lại và mở ngay điện thoại lên. Nhìn thấy tin nhắn của cháu, em họ, rồi cuộc gọi nhỡ của mẹ, mình biết chuyện gì đến rồi cũng đến. Bà mình - Cây Đại Thụ của gia đình lớn đã thanh thản ra đi, hưởng thọ 101 tuổi.


Hơn mười năm về trước, bố mình đã sang thế giới bên kia khi mình hai mươi. Tâm thế của một cô gái năm nào trước sự ra đi của người thân yêu hoàn toàn khác với bây giờ - khi cô gái ấy đã trở thành một người phụ nữ có gia đình. Những giọt nước mắt vẫn chậm rãi rơi xuống, nhưng niềm tin về sự ra đi đã không còn là một nỗi đau nữa. Ngày đó, cũng là niềm tin đó nhưng lý trí không chiến thắng được con tim, còn bây giờ, niềm tin đó mãnh liệt và lớn lao như bầu trời rộng lớn bao trùm khắp thế giới. Ở thế giới đó, bà và bố được gặp nhau, bố sẽ chào "Con chào đẻ!", còn bà sẽ gật đầu rồi đáp lại "Chào anh!" như mới ngày hôm qua, trong sân trước của hai nhà. Bà cũng sẽ gặp ông, gặp anh chị em và những người bạn cũ. Thế giới đó sẽ tràn ngập tình yêu, sự biết ơn của mình và những người trong gia đình.


Biết ơn vì Bà đã chờ. Ngày hôm qua, khi biết bà đã trở nên yếu đi sau một cú ngã, mình đã gửi rất nhiều niệm lành từ phía bên này địa cầu. Mọi người nói bà mở mắt nhìn một lượt những người trong căn phòng, nhưng chưa đông đủ con cháu. Mẹ mình bắt chuyến tàu để về kịp trong ngày, các cháu đang làm ăn xa cũng đón những chuyến xe để về thăm bà, vì có thể đây là lần cuối bà được nhìn họ. Mình không ước rằng mình có thể bay về, vì dường như điều đó là không thể, nên mình gác lại mong ước đó, để dành hết tất cả những năng lượng yêu thương và bình an gửi đến cho mẹ mình, các anh chị em của mình, và cho bà. Khi tất cả thành viên trong gia đình đã có mặt đông đủ, bà mới an tâm ra đi.


Biết ơn Bà đã ra đi thanh thản và bình yên. Khi nhắn tin cho Phương, em họ mình, lúc này bà đã tạ thế, muốn nhìn bà nhưng Phương nói "Mọi người đang để cho bà ở trong phòng, không mở cửa phòng nữa, bà đang ngủ chị Hằng ạ." Bà đang ngủ - đúng vậy, giấc ngủ mà bà không hề đau đớn. 101 năm qua sống trên cuộc đời này, đây là giấc ngủ cuối cùng của thế giới hiện tại, đưa bà đến thế giới của tương lai, ở một nơi nào đó bà sẽ là ký ức của những con người đang còn hiện hữu ở đây, nhưng là một tương lai cho một thân xác nào đó. Dòng máu của bà vẫn chảy trong bao đời con cháu - những người được may mắn là thế hệ sau của người phụ nữ rất đỗi kiên cường này.


Biết ơn Bà đã là một tấm gương về sự kiên cường. Người phụ nữ này đã trải qua bao thăng trầm, đạn bom của chiến tranh, một chứng nhân lịch sử của đất nước khi sống hơn một trăm năm. Bà đã lên chức Kị vào năm ngoái. Con cháu của bà có thể không hiểu hết được những câu chuyện mà bà kể, vì đâu có trải qua đâu, nhưng tuyệt nhiên, chỉ có những cái cây vững chãi mới có thể vững vàng đến vậy. Bà vẫn còn rất minh mẫn, khoẻ mạnh cách đây mấy ngày, nhưng mọi chuyện chỉ bắt đầu sau một cú ngã. Vậy mà bà vẫn kiên cường cho đến khi được nhìn thấy con cháu đầy đủ sum vầy mới nhắm mắt xuôi tay, trên môi vẫn nở một nụ cười.


Biết ơn vì được làm cháu ngoại của Bà. Ngày còn bé, mình thường ganh tị với hai con gái của cậu, vì bà sống cùng cháu nội, còn mình là cháu ngoại. Cảm xúc, lý lẽ ngây ngô của một đứa trẻ con đã đi theo mình suốt những năm ở nhà bên nhưng trong cùng một mảnh đất (lớn) của bà. Lúc đó, mình cũng ước được bà tắm cho, ước được bà cho nhiều kẹo bánh hơn, ước được bà nấu nhiều món ăn ngon... thế nhưng, sau này mình mới nhận ra, cái thứ tình cảm đó chẳng cần phải gần nhau quá mức như cùng ngủ trên một chiếc giường hay cùng ngồi trên một bàn ăn, mà chỉ cần hiện diện hoàn toàn những giây phút ở bên cạnh nhau là đủ. Mỗi lần về thăm nhà, nhìn thấy bà khoẻ mạnh, được bà gọi tên, được bà cho cái này cái kia, được bà tặng vàng khi kết hôn, được bà nâng niu con trai của mình... tất cả đã vẽ nên những mảng màu đẹp đẽ để khiến bức tranh của tình yêu trở nên tươi sáng và hoàn hảo hơn.


Biết ơn vì Bà đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng. Mẹ nói có lẽ trên đời này chỉ có bà là một. Dù chưa biết ngày nào sẽ chào tạm biệt, nhưng bà đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, sẵn sàng cho chuyến đi. Bà thậm chí còn chuẩn bị tiền để đi đường (thường được sử dụng khi đưa tang), xếp gọn gàng hết tất cả quần áo... những việc mà con cháu không cần phải tốn thời gian vào đó nữa. Hành lý đã sẵn sàng, chỉ cần xách lên, chào tạm biệt và đi thôi. Đó quả là một sự nể phục khiến con cháu ngỡ ngàng.


Biết ơn vì Bà đã gieo trong cháu những kỉ niệm đáng nhớ. Đó là những lần hè đến, bà gọi mấy đứa cháu cùng đem những quả roi (mận) ra chợ bán. Bà là dân buôn bán suốt bao nhiêu năm, nhưng mình chưa từng được chứng kiến (vì khi mình còn bé thì bà đã chẳng còn đi chợ nữa rồi) cho đến khi những mùa hè đó, mình cùng bà xách những rổ roi ra chợ ngồi bán vào những ngày gần đến mồng Một hoặc Rằm. Bà chỉ mình ngồi chỗ này, chỗ kia sẽ có nhiều người đi lại. Bà bày cho cách nói làm sao cho người ta mua. Hồi đó mình học lớp 6, lớp 7 chứ mấy, ra chợ gặp người quen là ngại, nhưng sau mấy lần bán được roi, mọi người biết là cháu bà, mình nở mày nở mặt và tự tin hơn rất nhiều. Những lần nhìn bà bán quả, rồi trồng rau trong vườn, rồi nuôi chim bồ câu... mình chưa hiểu nhiều lắm vào thời đó, nhưng sau này nghĩ lại, bà quả thật phi thường!


Biết ơn vì Bà đã tha thứ những lỗi lầm của cháu. Mẹ mình nói rằng "Mẹ xoa trên ngực bà, bảo rằng "Đẻ ơi, Hằng không về được, nếu con cháu trong nhà còn có những lỗi lầm gì, thì đẻ tha thứ, buông đi để thanh thản về trời". Mẹ tin là bà nghe thấy!" Mình hoàn toàn tin những gì mẹ nói. Và mình tin rằng, có thể bà không nói ra, nhưng chắc chắn là bà biết. Cách đây hơn một năm, khi đưa Sunny về Vinh chơi, mình có "thú tội" với mọi người trong nhà rằng "Hồi bé, đôi lần con trộm khế của bà". Ở góc vườn, ngay giữa hàng rào giữa nhà bà và nhà mình, bà trồng một cây khế ngọt. Cây khế năm nào cũng cho quả ngọt, chắc nịch, nặng trĩu, và bà thường để dành những chùm to, đẹp nhất để thắp hương. Nhưng hồi đó mình còn trẻ, đâu nghĩ được gì sâu xa, thấy cây nhiều quả nên nghĩ "bứt một hai quả bà không biết đâu", nhưng mình không biết rằng mình toàn bứt phải những quả bà để dành. Hôm sau thấy chùm khế mất đi một hai quả đẹp, bà giận lắm, hỏi ai bứt thì mình im thin thít. Sau rồi mình cũng sợ, vì là đồ để thắp hương, và mỗi lần bứt xong mình đều có cảm giác lén lút, sợ hãi, nên mình không bao giờ lặp lại nữa. Nhưng chưa bao giờ mình thú nhận điều này. Lớn lên rồi, trải qua bao nhiêu năm lăn lộn ngoài cuộc sống, sự đời đã đúc rút cho mình rất nhiều bài học, thì mình nhận ra một điều "Bà mình thừa biết là mình làm, nhưng có lẽ bà chỉ chờ nghe một lần mình thành thật thôi". Và mình đã không dối lòng một lần nào nữa. Sự thật đó rồi ai cũng biết. Dù bà không được nghe tận tai, nhưng mình biết, không gì có thể qua mắt bà, sau này và mãi mãi.


Biết ơn vì Bà vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của tất cả mọi người, không chỉ là con cháu trong gia đình mà còn là bà con lối xóm, họ hàng thân thích. Bởi sức sống và tấm gương của bà mãi soi sáng cho tất cả mọi người!


Chào Bà của cháu. Cho cháu gửi lời chào đến Bố và những người thân đã cũ.


Ôm Bà.

Luna



Ngoại đọc sách
Bà rất thích đọc Kinh Phật. Các hình ảnh của Bà đọc Kinh từ khi đang khoẻ mạnh đến khi ngồi một chỗ (93 tuổi - 96 tuổi - 101 tuổi)


Bà và Sunny, Cá những năm tháng trước khi qua đời


Comentarios


ĐĂNG KÝ ĐỂ ĐỌC CÁC BÀI VIẾT CỦA MÌNH

​Biết ơn bạn đã theo dõi mình!

© by Luna Bui

  • Facebook
  • YouTube
bottom of page