top of page
  • Black Facebook Icon
  • Spotify
  • Black YouTube Icon

Một bông hoa rụng xuống, nhiều hạt mầm nảy lên

Ảnh của tác giả: Bui LunaBui Luna

Đã cập nhật: 4 thg 6, 2024

Hôm qua, gia đình bên chồng mình ở Mỹ đã có một bữa tiệc, gọi là "Celebration of life" (tạm dịch là Lễ kỷ niệm cuộc đời) dành cho Bố, người đã sinh thành ra chồng mình, qua đời vào vài ngày trước. Thật lạ lùng phải không? Ai đó vừa mới mất mà những người còn sống lại tổ chức "tiệc". Thực ra thì, mỗi nơi có một nền văn hoá khác nhau, sự sống và cái chết ở mỗi nơi/mỗi tôn giáo được hiểu/tôn vinh/trân trọng theo nhiều cách khác nhau, nên không phải vì ở đây tổ chức thế này mà mình phán xét ở những nơi khác. Cũng là người đã từng mất Bố khi vừa tròn hai mươi tuổi (thứ độ tuổi mà sự trải nghiệm cuộc đời còn hạn chế), theo mình cảm nhận, mọi cảm xúc cần được bộc lộ một cách trần tục nhất, chân thật nhất. Việc có một ngày để ghi nhớ khi ai đó vừa mới qua đời ở đây, cũng giống như ngày anh em họ hàng cùng ngồi lại sau khi hoàn tất thủ tục mai táng ở văn hoá Á Đông. Còn đâu, phong cách của từng gia đình sẽ có một cách thể hiện và ghi lại dấu ấn kỷ niệm một cách khác nhau. Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục cho những người ở lại, việc một bữa tiệc được ra đời sẽ không thể hiện hết được những tâm tư tình cảm sâu sắc, những góc khuất trong mỗi người, vậy nên mình chia sẻ ở đây chỉ là cảm nhận riêng của mình mà thôi.


Vì thời gian này đang là mùa hè, nên việc có một bữa tiệc ngoài trời quả thực là tuyệt vời hơn bao giờ hết. Các gia đình của anh/em trai chồng, và gia đình mình cùng quây quần bên nhau trò chuyện trong không gian ấm áp tràn ngập sắc hoa, lũ trẻ chơi đùa, tiếng cười len lỏi từng ngóc ngách. Ở chiếc bàn nhỏ, nơi có những đồ ăn "nhẹ" tráng miệng sẽ có những tấm ảnh của Bố và các thành viên trong gia đình, những kỷ vật mà ông để lại, những đồ yêu thích của ông khi còn sống. Mọi thứ diễn ra giống như một buổi dã ngoại ngoài trời phổ biến mùa hè ở Mỹ (mùa đẹp nhất trong năm), không giống một bữa tiệc tưởng niệm người đã khuất, cho đến khi gần kết thúc, tất cả cùng cầm trên tay ly rượu, chia sẻ những kỷ niệm về ông. Không gian lắng đọng lại một chút. Nhưng khi những đứa trẻ thay phiên kể về câu chuyện của chúng với ông khi còn sống, sự hồn nhiên, đáng yêu đã phá tan bầu không khí đó, thay vào đó là sự vui vẻ và hạnh phúc. Và rồi tất cả cùng nâng ly lên, vì Bố! Mình tin rằng, Bố đã mỉm cười đầy tự hào khi nhìn thấy khung cảnh gia đình ngay lúc này.

Những hình ảnh kỷ niệm về Bố (Ông nội Sunny)

Cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục cho những người ở lại, cho dù có thế nào thì chẳng ai có thể thay đổi được gì, chỉ có duy nhất thay đổi chính chúng ta mà thôi.


"Khi tròn 20, mình mất Bố.


Còn nhớ ngày trở lại cuộc sống thường nhật của một cô sinh viên năm 3, ai cũng ngạc nhiên khi biết tin mình vừa mất người thân, bởi họ không thấy mình buồn bã. Đúng, bởi lúc đó, thứ duy nhất cho mình sức mạnh, là niềm tin mà cô giáo dạy Tiếng Anh đại học và sư phụ trong Nha Trang đem lại: Vạn vật vô thường, cát bụi trở về với cát bụi. Chúng ta chính là cha mẹ, cha mẹ cũng chính là chúng ta. Chẳng ai mất đi và cũng chẳng ai tồn tại mãi mãi.


Mình đã giữ vững niềm tin như thế cho đến khi những ám ảnh về những ngày chăm Bố trong bệnh viện ùa về. Mình đã sống trong những nỗi ám ảnh đó, giày vò, đầy đau đớn và tuyệt vọng. Nó khiến mình trở thành một chú kiến bé nhỏ, bước một đường thẳng lang thang, chỉ biết con đường đi trước mắt mà không thể ngước nhìn lên trên để biết thế giới và bầu trời cao đến mức nào. Cũng từ đó mình mới biết mình nhỏ bé.


Những ngày 20 năm ấy, mình tuyên bố rất nhiều điều để chứng minh rằng mình là người có học, mình sẽ vượt qua nỗi đau bằng thứ niềm tin có thể có thực nhưng rất mông lung, mơ màng. Chẳng qua nó chỉ là làn khói vờn quanh mà thôi. Càng trưởng thành, mình mới biết thực ra mình chẳng biết gì. Con kiến ngày nào không phải là con kiến nữa, nhưng những ám ảnh sẽ không khiến mình gục ngã bởi mình biết phải làm gì. Mình cũng chẳng bao giờ tự vỗ ngực để phát ngôn ra điều gì, bởi mỗi lần mình nói ra, là một lần thừa nhận rằng mình chưa trưởng thành.


Nói như vậy không có nghĩa thứ niềm tin mình có không đúng. Mà là. Nó sẽ chỉ khiến mình mạnh mẽ, khi mình biết buông bỏ, mình mạnh mẽ, mình hiểu biết, mình khiêm nhường.


Càng đi ra khỏi nơi sinh ra và lớn lên, mình mới hiểu rõ từ “nguồn cội”. Và những người sinh ra ở đâu, hãy giữ đúng nguồn cội mình như thế. Sự minh triết nằm ở những nhánh rễ đã tạo ra con người mình, không phải ở những nhánh rễ của những cái cây khác. Văn hoá ở đâu cũng sẽ giống nhau, ông bà tổ tiên cũng trao cho thế hệ sau những giá trị rất minh triết, chỉ có con người là thứ duy nhất làm nó sai lệch đi. Phương Đông hay phương Tây đều vậy, chỉ có sự “hiện đại” và vô minh của con người làm biến tướng tất cả.


Một bông hoa đã rụng, trôi theo dòng nước. Mình ngắm nhìn bông hoa. Khóc, cười. Trải nghiệm của mỗi lần ngắm nhìn một bông hoa rụng xuống, đều khác nhau. Trải nghiệm của mỗi người cũng vậy. Còn nếu chưa từng trải qua, thật khó để có thể lý giải.


Sunny của mình bỗng nhiên hôm nay nói được nhiều từ và thông minh một cách khó tả. Đó chắc hẳn có lý do. Lý do duy nhất và niềm tin duy nhất giải thích cho điều đó bây giờ cho mình lúc này, đó là: Một bông hoa rơi xuống, nhiều hạt mầm nảy lên."


Mình viết những dòng này ngày Bố mất, để ghi dấu lại rằng mình đã trưởng thành đến mức nào. Và đúng là chỉ có chúng ta thay đổi, chứ không thay đổi được ai và cũng chẳng thể thay đổi được những chuyện đã qua.


Ngày kỷ niệm cuộc đời của Bố là một ngày thật đáng nhớ trong tim, dành cho cả những người thân đã khuất của mình: Bà Nội, Bà Ngoại, Bố đẻ. Biết ơn tất cả mọi người đã dành cả cuộc đời vì con, cháu.


Luna.

Comments


ĐĂNG KÝ ĐỂ ĐỌC CÁC BÀI VIẾT CỦA MÌNH

​Biết ơn bạn đã theo dõi mình!

© by Luna Bui

  • Facebook
  • YouTube
bottom of page